Lời mở đầu
Sau khi gõ kí tự cuối cùng cho cuốn sách này, tôi ngả người ra lưng ghế một lúc lâu, mắt nhìn trân trối vào cái màn hình máy tính, bụng nhủ thầm thôi thế là cũng xong rồi.
Thật ra tôi cũng chẳng biết gọi tên cho thành quả gần hai năm lọ mọ của mình là gì. Không phải là tiểu thuyết, hẳn rồi, vì nó không có cốt truyện, không có những tình tiết giật gân xoắn xuýt vào nhau, không có những cô nàng chân dài yêu những anh chàng chân ngắn đại gia bụng to ăn phở nhiều và sau đó hai người làm tình với nhau trên bãi biển và cô gái tự nhiên bị bệnh máu trắng và chàng trai bị du thuyền đâm lòi ruột. Cũng không phải là tản văn, vì nó không buồn miên man cái nỗi buồn xa xôi của một tâm hồn rung động như cánh phù du bay như dơi quạ trong ánh chiều chập choạng. Lại càng không phải là truyện ngắn, vì suy cho cùng từ trang đầu cho chí trang cuối thì nó cũng hơi dài.
Như một hình thức bảo hiểm, tôi đã chạy vạy khắp nơi để xin phép được sử dụng những trích đoạn thơ của Lưu Quang Vũ, Trần Vàng Sao và Phan Vũ. Riêng đối với Aziz Nesin có hộ khẩu ở Thổ Nhĩ Kì và Cung Trầm Tưởng định cư ở Mỹ thì tôi vô phương liên lạc, nên buộc lòng phải thậm thò thậm thụt vi phạm bản quyền, mong rằng ở dưới suối vàng cũng như đang tại thế, hai người đó bỏ qua cho tôi, đừng kiện đừng tụng mà tội nghiệp tôi. Ví dầu có xảy ra kiện tụng thì tôi xin thú thực là cũng chỉ biết nhăn răng ra cười thôi chứ thời nay xăng tăng giá, điện tăng giá, tiền đồng mất giá, tôi lấy niềm tin gì mà đền bù.
Trong cuốn sách vớ vẩn này của tôi – bao gồm nội dung, mục lục, minh họa, chú giải, bìa, bút danh, và cả lời nói đầu này – có những chi tiết thật, có những chi tiết phóng đại trơ trẽn, lại có những phần tuyền là tưởng tượng phóng túng. Vì vậy khi đọc nó, tôi khẩn thiết đề nghị hãy quý độc giả hãy yêu có chọn lọc, ghét có xem xét, chửi bới có suy tính.
Thế và, vì sách ở ta, nhất là những cuốn dở như hạch, khi xuất bản không thế thiếu những lời giới thiệu “ồ hay lắm,” “thật sâu sắc,” “đặt ra vấn đề mới lạ,” “mở mang tầm nhìn khoáng đạt” từ những đại nhân vật trong làng văn nghệ, làng khoa học và làng giải trí, ví như giáo sư toán học, giáo sư địa lí, giáo sư lịch sử, nên tôi cũng đã đội bản thảo lên đầu, quỳ trước sân nhà một số người trong cơn mưa tầm tã của tháng giêng. Sau một tuần liền, tôi đã có được những lời giới thiệu uy tín của những người chưa nổi tiếng lắm, đã nổi tiếng rồi, và cực kì nổi tiếng, mà tôi xin mạn phép được liệt kê tất thảy ra sau đây.
Người chưa nổi tiếng bảo rằng:
Chưa nổi tiếng cho nên lời giới thiệu là vô giá trị.
— Chưa nổi tiếng thì biết tên cũng vậy thôi
Người đã nổi tiếng giới thiệu như sau:
Chữ như tuôn ra chảy tràn trên những ngón tay. Ngồn ngộn những ngôn ngữ mạng, ngôn ngữ đường phố, ngôn ngữ vỉa hè, những bài hát cải biên... Đọc lần đầu ngay lập tức cảm giác người viết này trẻ hơn mình phải chừng chục tuổi. Mà sao giễu cợt đắng ngắt, gây buồn ngay ở những câu khiến người ta lăn ra cười.
quen rồi thì mình và nó hay cãi nhau
vì mình nghĩ trẻ con đừng nên cay đắng
nó thì nghĩ mình nhu nhược
nó không yêu văn mình
nó yêu những gì mang tính chiến đấu
với cái xấu
và nó luôn quay quắt
với cuộc đời
sau những cuộc cãi nhau
sao mình nghe tuyệt vọng thế
cho mình
và cho nó
nó yêu Aziz Nesin
và yêu thơ Lưu Quang Vũ
mặt nó thì trong mà lòng tan hoang ngơ ngác
như một ngọn cờ rách nát
gặp gì cũng giễu
ai cũng giễu
nên không một câu nào trong cuốn sách này
không cay đắng
không cười cợt
đọc rồi cứ thắc mắc
sao tụi trẻ con sinh sau mình
gì cũng có
gì cũng giỏi
muốn gì cũng được
lương cũng nhiều nhiều
mà sống buồn quay quắt vậy?
— Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư
Cuối cùng, đây là lời giới thiệu của người vô cùng nổi tiếng:
Thật ra tôi chưa đọc.
— Diễn viên hài Hoài Linh